BÌNH MINH TRÊN VÙNG BIỂN NAM THỌ(Bán đảo SƠN CHÀ)

Chủ Nhật, 30 tháng 12, 2012

Buổi chiều đông

Photobucket

Đường phố đông người vắng bóng ai
Chiều trôi nhè nhẹ, tiếc sớm mai
Hàng cây phủ kín màu tang trắng
Lơ lửng trời xanh tuyết thấm vai

Thời gian gần đủ tuổi sáu mươi
Hiu hắt lòng ai bước ngậm ngùi
Đông mang cô đọng sầu lữ khách
Xuân đến hồn ta lại thấy vui!

Tình đến cho ta thấm hương nồng
Đam mê, mơ ước kiếp đợi mong
Em, tôi tuy giống nhưng còn khác
Giọt nắng yêu đương, giữa trời đông

Hoàng hôn chậm lại, nhớ thương ai?
Phù du một kiếp cũng phôi phai
Bình minh tuyết phủ, hoàng hôn rã
Vì gió hôn lên tuyết sớm mai

Chiều đông nắng nhẹ bước chân run
Nỗi buồn man mác vẫn theo luôn
Gió ơi đừng thổi, hồn ta lạnh
Một kiếp đời trôi , ta phải buông.

Công Nguyễn
Noel 2012

Thứ Bảy, 6 tháng 10, 2012

Tình Thu



Mua Thu in Canada


Mưa Thu lá đổ bên đường
Giống như ai đó tiếc thương mối tình
Lang thang đếm bước một mình.
Cuộc đời trôi nổi sóng tình vỡ tan

Chiều về những lúc đi hoang
Ngẫn ngơ như chú nai vàng dệt yêu
Thương ai một sớm một chiều
Lặng nhìn suối biếc dập dìu nhớ thương

Nắng vàng vội nhạt trên nương
Viễn du lòng cảm vấn vương từng chiều
Có ai định nghĩa tình yêu?
Cho tôi xin hỏi gió chiều về đâu?

Hai mùa Xuân Hạ trôi mau
Xanh tươi,nắng ấm thêm màu thế nhân
Thu đến lòng thấy buâng khuâng
Cảm thương nhìn lại nửa phần đi qua

Tình Thu đậm nét kiêu sa.
Vang lên điệp khúc tình ca sau cùng
Đông về càng thấy nhớ nhung
Cho ta đi cho trọn tình chung phận người.

Công Nguyễn
30/09/2012  

Thứ Năm, 13 tháng 9, 2012

ĐÊM NGHE TIẾNG THỞ DÀI.


Đêm đêm nghe tiếng thở dài
Cỏi lòng nghe tiếng miệt mài phương xa
Úi chui cha,đường bao la
Làm sao sớm được rẽ qua xóm nàng

Đêm chiêm bao thấy lẹ làng
Đến khi tỉnh giấc,mộng càng bay xa
Ha ha ha,ca khúc khải hoàn
Tưởng là có thật nào ngờ mộng thôi...

Cảm hứng từ đêm nghe tiếng thở dài của bà 8

HOÀNG NGUYỄN

Thứ Bảy, 18 tháng 8, 2012

Chủ Nhật, 15 tháng 4, 2012

Hồi Tưởng Cuộc Đời

Tôi sinh ra từ xứ Quảng Nam
Tiếng khóc đầu tiên Thanh Quít làng
Mẹ tôi thuở ấy đời lam lủ
Cùng với ba tôi sống cơ hàn

Gia đình thay đổi theo cuộc sống
Ba đi quân đội ở phương Nam
Mẹ con di chuyễn ra Đà Nẵng
Đông Giang nay gọi quận Sơn Trà

Ngày tháng qua nhanh vẫn cứ trôi
Kỷ niệm thanh xuân mãi trong tôi
Thọ Quang ngày ấy ôi đẹp quá
Làng xóm thân thương dưới ánh hồng

Thế rồi mưa bão chuyễn luân nhanh
Tiếng súng im hơi tưởng thanh bình
Ngờ đâu gian khổ nguy nan mãi
Tiên Lãnh,An Điềm nghĩ thấy kinh

Ra đi để lại khung trời nhớ
Sông,núi,biển xanh tựa cánh đồng
Có em với tấm lòng khao khát
Quằn quại cơn đau kiếp đợi mong

Giờ anh rã cánh, còi thân mã
Em cũng tả tơi kiếp dâu tằm
Gặp nhau thôi chỉ cho chừng ấy
Cuối cùng cũng chẳng quá trăm năm

Công Nguyễn
15/4/2012

Thứ Bảy, 31 tháng 3, 2012

Ngày mai Cưới ...Hôm nay... " tí xíu"!


PhotobucketCô Gái Bắc

Em chả đâu
Ngượng lắm đấy
Ai lại thế
Cứ như ranh
Tí tẹo thôi
Nhớ đấy nhé
Mặt dầy tợn
Chỉ nghịch ngợm
Không ai bằng
Cứ hung hăng
Như quân cướp
Thôi cũng được
Phải giao trước
Cấm chạy làng
Hễ lang bang,Em xẻo tuốt!
Photobucket
Cô Gái Trung

Dị kể chi
Răng làm rứa
Người chi mô
Nhột thấy mồ
Anh bên nớ
Tui bên ni
Răng cớ chi
Ưa lấn đất
Mạ ra chừ,Mang tiếng hư,Nói nhỏ nì,Túi nay hỉ.


Cô Gái Nam

Co Gai Nam Ý chèng ơi
Hổng được đâu
Cái mặt ngầu
Tui ớn lạnh
Ngồi bên cạnh
Rục rịch hoài
Lỡ gặp ai
Kỳ quá hà
Thôi dzô trỏng
Đồ quỷ sứ
Để từ từ
Nè cha nội!



(Mùi chuyển từ Nguyễn Lương Duyên)

Thứ Bảy, 3 tháng 3, 2012

Sự vô tâm đáng sợ ...

Một chiếc xe bus chở đầy khách đang chạy trên đường đồi.Giữa đường, ba thằng du côn có vũ khí để mắt tới cô lái xe xinh đẹp. Chúng bắt cô dừng xe và muốn “vui vẻ” với cô.Tất nhiên là cô lái xe kêu cứu, nhưng tất cả hành khách trên xe chỉ đáp lại bằng sự im lặng.

Lúc ấy một người đàn ông trung niên nom yếu ớt tiến lên yêu cầu ba tên du côn dừng tay; nhưng ông đã bị chúng đánh đập. Ông rất giận dữ và lớn tiếng kêu gọi các hành khách khác ngăn hành động man rợ kia lại nhưng chẳng ai hưởng ứng। Và cô lái xe bị ba tên côn đồ lôi vào bụi rậm bên đường।
Một giờ sau, ba tên du côn và cô lái xe tơi tả trở về xe và cô sẵn sàng cầm lái tiếp tục lên đường…
“Này ông kia, ông xuống xe đi!” cô lái xe la lên với người đàn ông vừa tìm cách giúp mình।
Người đàn ông sững sờ, nói:
“Cô làm sao thế? Tôi mới vừa tìm cách cứu cô, tôi làm thế là sai à?”
“Cứu tôi ư? Ông đã làm gì để cứu tôi chứ?”
Cô lái xe vặn lại, và vài hành khách bình thản cười।
Người đàn ông thật sự tức giận. Dù ông đã không có khả năng cứu cô, nhưng ông không nên bị đối xử như thế chứ. Ông từ chối xuống xe, và nói: “Tôi đã trả tiền đi xe nên tôi có quyền ở lại xe.”

Cô lái xe nhăn mặt nói: “Nếu ông không xuống, xe sẽ không chạy.”

Điều bất ngờ là hành khách, vốn lờ lảng hành động man rợ mới đây của bọn du côn, bỗng nhao nhao đồng lòng yêu cầu người đàn ông xuống xe, họ nói:

“Ông ra khỏi xe đi, chúng tôi có nhiều công chuyện đang chờ và không thể trì hoãn thêm chút nào nữa!”

Một vài hành khách khỏe hơn tìm cách lôi người đàn ông xuống xe.

Ba tên du côn mỉm cười với nhau một cách ranh mãnh và bình luận: “Chắc tụi mình đã phục vụ cô nàng ra trò đấy nhỉ!”

Sau nhiều lời qua tiếng lại, hành lý của người đàn ông bị ném qua cửa sổ và ông bị đẩy ra khỏi xe.

Chiếc xe bus lại khởi tiếp hành trình. Cô lái xe vuốt lại tóc tai và vặn radio lên hết cỡ.

Xe lên đến đỉnh đồi và ngoặt một cái chuẩn bị xuống đồi. Phía tay phải xe là một vực thẳm sâu hun hút.

Tốc độ của xe bus tăng dần. Gương mặt cô lái xe bình thản, hai bàn tay giữ chặt vô lăng. Nước mắt trào ra trong hai mắt cô.

Một tên du côn nhận thấy có gì không ổn, hắn nói với cô lái xe:“Chạy chậm thôi, cô định làm gì thế hả?”Tên du côn tìm cách giằng lấy vô lăng, nhưng chiếc xe bus lao ra ngoài vực như mũi tên bật khỏi cây cung...!!!


(Sưu tầm)

Thứ Bảy, 7 tháng 1, 2012

Gia Đình anh Nguyễn V Thu

Photobucket



Nguyện Cầu



Buổi chiều bóng đổ về Đông
Tuyết rơi lơ lửng trên giòng sông băng
Đồi thông lấp lánh đón trăng
Màn đêm phủ xuống phố giăng đèn màu

Xứ người thức trắng đêm thâu
Đón mừng Chúa đến nhiệm màu hằng năm
Nguyện cầu thoát kiếp tối tăm
Làm người sao tránh lỗi lầm bể dâu?

Chiến tranh ,bạo lực đi đầu
Tham quyền,nặng cũa lấy đâu cứu người
Thế nhân còn bốn phần mưòi
Sống trong thầm lặng không lời giải oan

Đời đời kiếp kiếp lầm than
Kẻ mạnh hiếp yếu thiên đàng ở đâu?
Bao giờ đồng ruộng hết sâu
Lúa xanh tươi trổ hát câu thái hòa.

Công Nguyễn
Noel 2011